Dạo này, câu chuyện về việc “bao giờ lấy chồng”, “đánh bắt được con cá nào chưa?”, “chăn được con gà nào chưa?” đang trở thành trung tâm của mọi cuộc trò chuyện. Bố mẹ lo lắng, hàng xóm quan tâm, bạn bè nháo nhác. Chỉ có chuyện lấy chồng được đề cập.
Tôi đã từng tự hỏi chồng là gì mà ai cũng bảo lấy? Khi còn 18 tuổi, tôi đã nghĩ rằng sẽ không lấy chồng. Tại sao cần phải lấy chồng? Tôi đã nói với mẹ: “Tôi sẽ không lấy chồng, tại sao lại phải về một gia đình lạ, ngủ cùng một người lạ, nấu cơm, giặt quần áo, sinh con, chăm sóc con của một người lạ được gọi là chồng. Tại sao lại phải vất vả thế, tôi sẽ sống một mình với mẹ”.
Mẹ chỉ cười và nói: “Đúng là đứa trẻ con, con gái phải lấy chồng chứ. Có chồng sẽ có nhiều trách nhiệm, có chồng còn chia sẻ cuộc sống với. Có chồng và có con là một nghĩa vụ và trách nhiệm của người phụ nữ”.
Tôi chỉ lắc đầu và nghĩ không phải như vậy, tôi nghĩ chỉ vất vả hơn, mất tự do hơn, sống một mình có phải tốt hơn?
Trong những năm học đại học, tôi thấy rằng tất cả bạn bè đều có người yêu, đi cùng nhau trên con đường học. Tôi cũng đã có vài người tỏ tình, nhưng tôi luôn tính toán cân nhắc: “Yêu mà sẽ mất tự do, cả ngày cãi nhau, yêu một người cùng sinh viên thì nghèo, yêu một người đi làm thì không có tương lai…”. Tôi suy nghĩ và cân nhắc suốt 4 năm và cuối cùng vẫn tìm thấy mình một mình. Có khi tôi cũng cảm thấy buồn và thất vọng khi bạn bè đi chơi có người yêu chăm sóc, được nâng niu. Nhưng tôi tự an ủi mình rằng, tôi sẽ làm cho mình hạnh phúc, tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Sau khi tốt nghiệp và đi làm, tôi mới thay đổi suy nghĩ: Ừ, tôi cần lấy chồng. Lấy một người chồng để bằng bạn bằng bè, để bố mẹ yên tâm con gái có người ngơi nghỉ dựa dẫm.
Mọi người thường nói, lấy chồng dễ lắm, quan trọng là chồng như thế nào, tốt hay xấu, trẻ hay già, giàu hay nghèo… không phải chỉ lấy cho trống lấy. Có những cặp vừa yêu nhau từ thời học, rồi lấy nhau, có những cặp vừa gặp nhau và cùng nhau quyết định lấy. Có cặp vì được giới thiệu qua bạn bè và sau đó mới có cơ hội để gặp gỡ. Mọi người nói là lấy chồng dễ lắm.
Hơn 24 tuổi, tôi còn rất trẻ, vẫn còn mải chơi thì thấy bạn bè lên xe hoa còn kêu “Trời lấy gì sớm thế, 27 tuổi tôi mới lấy chồng”. Hình như 27 tuổi là mục tiêu của rất nhiều cô gái.
Nhưng dù sao, 26 tuổi đã qua đi và 27 tuổi đã tới rồi, tôi lại thấy một số người vội vàng tìm kiếm, gặp gỡ và không hợp lại tìm người khác. Khi đến tuổi này, không còn kỳ vọng tình yêu sét đánh, không còn thời gian để tìm hiểu và yêu nhau một, hai năm rồi mới cưới.
Đám cưới ở tuổi 27 diễn ra nhanh chóng, vội vàng… Có những cặp chỉ gặp nhau, biết nhau, yêu nhau và kết hôn trong vòng chưa đầy 2 tháng.
Có những người cưới rất nhanh, nhưng cũng có những người mãi chẳng có ai để rước. Hàng xóm và bạn bè thường kêu gọi “Kén quá, kén quá. Chắc là không tìm được người yêu nữa.” Nhưng tôi đã suy nghĩ rằng tại sao mọi người lại nói tôi kén, nếu có nhiều người để so sánh thì chắc là kén thật, nhưng trong công việc và cuộc sống, không có ai ngoài những người bạn, những người đã có gia đình, những người tưởng tượng về cô gái trẻ 9x, ghét cô gái 8x, và những người đang chạy theo vợ con.
Tôi nghĩ rằng nếu vậy thì tôi lấy ai, lấy ai? Tôi không có ai để kén. Ở 23 tuổi, tôi đã mong lấy một người cao tuổi hơn để có trưởng thành, già dặn và tài chính ổn định. Ở 26 tuổi, nếu có người lấy vợ, tôi cũng không còn trẻ con nữa. Liệu có ngày 29 tuổi tôi sẽ không còn ai ngại lấy vì cảm thấy sẽ kém tuổi? Tôi chỉ cần có chồng.
Với những cô gái đang ế, đang tìm kiếm và sắp lấy chồng… Lấy chồng khó hay dễ?
Edited by: Dnulib