Tên gọi “Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không” ra đời như thế nào?                                                                                               

0
68
Rate this post

Chuẩn bị cho cuộc chiến

Phóng viên: Rõ ràng là tổ phóng viên chiến tranh đã được chuẩn bị rất kỹ từ những ngày đầu. Báo đã có sự chuẩn bị tốt và luôn sẵn sàng khi Mỹ bắt đầu chiến dịch ném bom miền Bắc và Hà Nội. Bạn có thể cho chúng tôi biết quá trình làm việc trong những ngày đó như thế nào không?

Nhà báo Phạm Thanh: Vào cuối năm 1972, Kissinger tuyên bố “hoà bình trong tầm tay”. Ngày 14/12/1972, Tổng thống Mỹ Nixon đã gửi thư tới Chính phủ Việt Nam và yêu cầu quay lại hội nghị Paris để ký kết theo những điều kiện mà Mỹ đề ra. Dù Chính phủ Việt Nam chưa trả lời trong bốn ngày sau đó, máy bay B-52 của Mỹ đã ném bom tàn phá Hà Nội.

Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không

Vào lúc 19 giờ 30 phút ngày 18/12/1972, cuộc đối đầu lịch sử chính thức khởi đầu. Tôi nhớ rằng đêm đó, còi báo động từ Nhà hát Lớn vang lên kéo dài. Đài phát thanh Hà Nội đã đọc lệnh của Hội đồng phòng không thành phố: “Đồng bào chú ý, giặc Mỹ đang có âm mưu điên cuồng tàn phá Hà Nội. Khi có báo động, mọi người nhất thiết phải xuống hầm và không được đi lại đứng ngồi trên mặt đất”.

Nghe đài xong, tôi liền gọi điện cho Đài quan sát phòng không đặt trên tòa nhà Ngân hàng Nhà nước để xem có thông tin gì mới. Anh Tín, trinh sát của Bộ tư lệnh phòng không Thủ đô, trả lời gấp gáp: “Kẻ thù đang tiến tới Hà Nội, hãy lên ngay đi”.

Ngay lập tức, nhóm phóng viên chiến tranh chúng tôi nhanh chóng lên ô tô cắm cờ Phòng không – Nhân dân và rời khỏi trụ sở báo Nhân Dân tại 71 Hàng Trống. Đường phố trong lúc đó vắng lặng, vì chúng tôi đã biết trước tình hình và đã sơ tán hơn 500.000 người già, trẻ em và các học sinh ra khỏi thành phố. Những người còn lại ở Hà Nội đã xuống hầm hoặc đang trực chiến trên chiến trường.

Đêm đó, thời tiết đông rét. Điện tắt. Bom đạn đã nổ. Xe của chúng tôi đã bị hơi bom, có lúc bị xô giạt vào vỉa hè. Với sự quen thuộc với đài quan sát, chúng tôi đã lái xe đến Ngân hàng và anh bảo vệ nhanh chóng mở cửa để chúng tôi vào trong. Anh Tín, sau đó là anh Chính – trưởng trinh sát Bộ tư lệnh phòng không Hà Nội, cho biết: “Kẻ thù đang tiến tới, B-52 sắp tới”. Những đợt bom nổ gần đây chỉ là tiêm kích để làm lạc hướng chúng tôi. Nhưng những ác quỷ tăm tối, “pháo đài bay” đang bay trên độ cao 10.000m và sắp tới.

Cuộc tấn công thảm khốc

Trên đài quan sát, chúng tôi nghe các chiến sĩ trinh sát liên tục báo cáo vị trí các tốp B-52, cũng như tên lửa của chúng tôi bay về hướng đông, hướng nam. Máy bay của chúng tôi đã cất cánh, pháo tầm cao đã chuẩn bị sẵn, và súng bộ binh đã bắn liên tục trên chiến trường. Đêm ngày 18/12, B-52 đã ném bom thảm khốc xuống khu vực Đức Giang (Gia Lâm) và Uy Nỗ – Cổ Loa (Đông Anh). Tuy nhiên, trong đêm đó có 3 chiếc B-52 bị bắn rơi ngay trên không trung, trở thành mục tiêu trừng phạt.

Vào sáng hôm sau (ngày 19/12), nhóm phóng viên của chúng tôi, bao gồm tôi cùng các anh Đỗ Quảng, Trần Quỳnh, Văn Bang, đã vội vàng đến Uy Nỗ và những nơi bị các chiếc B-52 tấn công. Khó mà tưởng tượng được rằng chỉ mới chiều tối hôm trước, những cánh đồng lúa đông xuân và những bông hoa tươi màu của hai xã Uy Nỗ – Cổ Loa vẫn còn xanh uốn éo mà sáng hôm sau đã biến mất hoàn toàn với hơn 5.000 hố bom dày đặc trên mọi nẻo đường. Những ngôi nhà bị sụp đổ, chôn vùi. Hàng chục người đã chết hay bị thương từ trận đánh trước đó mà chưa kịp mai táng đã bị những đợt bom thứ 2 và thứ 3 hất tung.

Kết thúc bài viết

Thông tin được chỉnh sửa bởi Dnulib.