bệnh viện k tân triều ở đâu?

0
50
Rate this post

Một câu chuyện về hy vọng và sự gắn kết

Tôi sẽ không bao giờ quên buổi chiều cuối năm đó…

Như bao ngày khác, tôi đang làm việc rồi trong lòng tự nhủ: “Hôm nay tôi không muốn làm việc muộn, hôm nay tôi muốn đón con, hôm nay tôi muốn đi mua đồ Tết!”

Sau khi hoàn tất công việc, tôi cùng gia đình Hạnh Phúc, người thân thuộc của em, cùng nhau đi trên con đường đến bệnh viện. Những người bạn điều dưỡng đẩy xe, cầm hồ sơ trong cuộc hành trình này. Tuy đã đi rất nhanh để đến phòng khám bệnh nhân, nhưng tôi bỗng dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt đặc biệt của em. Ánh mắt ấy sáng rực trên khuôn mặt xinh đẹp và tươi sáng. Em cố gắng nâng cao cổ lên để chứng minh rằng em vẫn còn trên thế giới này.

Tôi ngồi xuống xe và hỏi tên em. Em cố gắng đáp lại bằng một giọng nói yếu ớt, với một gương mặt đau khổ: tên em là Hạnh Phúc.

Lời đó, ánh mắt đó, như một mệnh lệnh làm trái tim của tôi rung động. Tôi cầm lấy đôi tay gầy yếu của em và mỉm cười: “Nếu tên em là Hạnh Phúc, chắc chắn em sẽ được hạnh phúc”. Và hành trình tìm kiếm hạnh phúc của em bắt đầu.

Trận đánh với bệnh tật

Em ở lại khoa chúng tôi như một thành viên quan trọng. Em trải qua những cơn đau đớn, những biểu hiện đau thương. Mỗi sáng, điều dưỡng đến bên em và động viên em từng thìa cháo. Mọi thông tin về cơn đau của em được ghi chép kỹ lưỡng, đánh giá cường độ và phản hồi với liệu pháp điều trị. Các bác sỹ nội trú đến thăm em hàng ngày. Tôi mong chờ mỗi tiến bộ của em. Liều lượng morfin dành cho em được tăng lên dần dần… Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán em, lấp lánh như những giọt mồ hôi trên trán của điều dưỡng, họ đang cố gắng giúp em. Em không than thở, không rên rỉ. Gương mặt em từ trước đây đã xinh đẹp và giờ càng héo hon vì đau khổ. Chỉ có đôi mắt rực rỡ niềm hy vọng.

Ánh mắt ấy ám ảnh tôi trong suốt ngày đêm…

Mỗi ngày bắt đầu với tôi, các bác sỹ nội trú và điều dưỡng là thông tin về cơn đau của Phúc. Điều dưỡng vui mừng vì em nói “em đỡ đau hơn một chút”. Tôi hiểu rằng đó là sự cổ vũ của em dành cho chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn chưa thắng được…

Mỗi chiều, khi chim bay về tổ, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, điều dưỡng lại cầm lấy tay em, hướng dẫn em uống thuốc, ăn sữa và chuyển giao nhiệm vụ trực. Đồng thời, họ luôn nhắn nhủ đến phòng của tôi một tin hy vọng: “Chị Phúc đã ăn nhiều hơn”.

Hy vọng và khó khăn trong thời gian đặc biệt

Những ngày cuối năm đang đến gần. Mọi người đi lại tấp nập nhưng tâm trạng năm nay khác biệt. Một môi trường không thoải mái, nhưng mọi người đang cùng nhau đối mặt với đại dịch Covid. Mỗi sáng khi đến thăm em, tôi chỉ mong em sớm rời khỏi bệnh viện, quay về nhà với gia đình, tránh xa Covid. Hồ sơ của em giống như một bài toán với quá nhiều ẩn số và quá ít dữ liệu. Tôi không dám thúc giục bác sĩ phẫu thuật kiểm tra lại bản diện cho em, nhưng những cơn đau đớn của em khiến chẳng ai thể nằm yên. Một quyết định đã được đưa ra. Những giọt chất lỏng đầu tiên bắt đầu chảy vào tĩnh mạch của em…

Và ngày đó đã đến!

Tôi mở cánh cửa phòng em và bất ngờ khi nhìn thấy em ngồi dậy trên giường, mái tóc thắt gọn và nụ cười tươi rạng rỡ trên khuôn mặt xanh xao. Em thì thầm như một cô dâu mới về nhà chồng: “Chị ơi, đêm qua em đã có một giấc ngủ sâu, không bị đau đớn nữa!” Những người chăm sóc, bác sỹ và điều dưỡng nhìn nhau như đã tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm! Chúng tôi hiểu rằng con đường sẽ còn dài, những khó khăn sẽ tiếp tục, nhưng chúng tôi không bao giờ từ bỏ. Chúng tôi đang tìm kiếm hạnh phúc cho bệnh nhân, và đó là MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM!

Một lời cảm ơn với ánh mắt mãi khắc sâu

Cảm ơn em đã đến với chúng tôi, Nhà giáo lớn của chúng tôi. Em đã giao cho chúng tôi MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM và hiểu rằng, khi còn sống, chúng ta vẫn có hy vọng.

Và tôi mãi nợ ánh mắt ấy…

Được chỉnh sửa bởi: Dnulib