"Cô đơn là bệnh của người giàu tình cảm"

0
40
Rate this post

Trong những truyện ngắn mới nhất như Goá phụ đen, Hồn trinh nữ, Người sót lại của rừng cười, tôi đã ra mắt độc giả những tác phẩm mới. Với công ty Võ Thị chính thức thành lập, tôi cảm thấy như thế nào?

Tôi rất vui mừng khi đã thực hiện được một số kế hoạch. Thấy mình từ một góc nhìn khác. Ba mẹ con tôi đã dám nhảy vào lĩnh vực kinh doanh. Đây là một lĩnh vực tôi từng sợ hãi. Nhưng mọi thứ đều ổn. “Võ Thị cùng bạn đọc bồi đắp trí tuệ và tâm hồn Việt.” Nghe vẫn tốt phải không nào?

Khi công ty Văn hóa & Truyền thông Võ Thị khai trương, điều tôi mong đợi nhất là gì?

Mẹ và tôi hy vọng, qua công việc kinh doanh và viết sách, chúng tôi có thể kiếm tiền bằng đúng cách, bằng công khai và bằng mồ hôi nước mắt. Chúng tôi muốn giành được một chút tự do. Để có tự do, chúng tôi phải tự chủ về công việc, trách nhiệm và tài chính. Chúng tôi thành lập công ty này để thực hiện ước mơ từ thuở nhỏ: tự mình kiếm tiền bằng việc viết sách, sống thoải mái hơn, và có thể viết nhiều hơn.

Truyện ngắn của tôi khiến người đọc cảm thấy nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thách thức. Nó giống như một sự thoả mãn nhưng vẫn không đủ. Lựa chọn từ ngữ hết sức cẩn thận, cấu trúc câu văn khác thường, đặc biệt là phần kết. Cách kết thúc câu chuyện luôn đặt người đọc vào tình huống suy nghĩ và đau đớn. Trước khi bắt đầu viết, tôi có suy nghĩ rằng tôi phải tạo ra ấn tượng và ám ảnh mạnh mẽ không?

Không, tôi không viết chỉ để tạo ám ảnh. Tôi viết vì nó là đam mê của mình. Tôi thường không ngồi vào bàn viết nếu không có cảm hứng hoặc cảm giác mất hứng thú. Tôi cố gắng tránh lúc tình yêu đến một cách không đẹp đẽ. Văn chương đối với tôi cũng như việc trồng cây. Nó là một công việc và một thánh đường. Đó cũng là tình yêu.

Nhân vật nữ của tôi có thể mong manh, bí ẩn, nồng nàn, lạnh lùng và đau khổ cùng một lúc. Họ có thể thể hiện một phần nhân cách hoặc góc khuất trong tâm hồn tôi (như trong truyện Bàn tay lạnh, Goá phụ đen).

Rất có thể. Có thể họ đại diện cho tôi trong mọi khía cạnh.

Tại sao nhân vật nữ của tôi ít khi có một kết thúc có hậu? Có phải viết văn là cách để giải tỏa và không cần quan tâm đến mong muốn chung của người đọc – những điều mà họ muốn nhìn thấy?

Tôi viết về những con người trong cuộc sống, người ở hiền nhưng không gặp may mắn. Vì họ vẫn là những con người trong cuộc sống thực tế. Đó là phần lớn phụ nữ. Đó cũng là những gì đã cứu rỗi thế giới. Cuộc sống xung quanh tôi diễn ra như vậy và tôi phải tôn trọng nó.

Chị đã từng nghĩ rằng người có tình cảm phong phú lại có thể cảm thấy cô đơn hơn?

Đúng. Cô đơn không phân biệt giai cấp. Những người viết văn “thật sự” thường rất mong manh.

Khi chị buồn, chị cách “quên” như thế nào?

Tôi thích đi dạo và khám phá những nơi mới. Cho mình một chút thời gian riêng tư. Thực hiện những việc tôi thích, như tập thể dục và thẩm mỹ. Tôi không cho phép mình buồn lâu, vì không có thời gian để buồn.

Tài sản quý giá nhất trong cuộc đời chị là gì?

Hai con gái của tôi.

Xin cảm ơn!

Nguyễn Hằng

Trích từ bài viết gốc của Nguyễn Hằng đã được chỉnh sửa bởi dnulib.edu.vn